Lomburr - Cảm xúc vị “mạch nha” và hành trình “healing my soul”!
Tôi nhận ra trekking hay hiking không chỉ là đam mê mà nó còn có một ý nghĩa lớn hơn đằng sau đó.
Một buổi sáng, Sài Gòn âm u một cách nặng nề, từng đợt mưa như trút nước đêm qua chính là sự gột rửa phần nào cho tâm trí tôi về những ngày đã cũ. Nhưng không hiểu sao tiếng chim hót giữa lòng thành phố giờ đã không còn là thanh âm trong trẻo và kéo tôi vực dậy nữa rồi. Tôi nhớ Lomburr! Nhớ về sự thuần khiết, bình yên của những ngày được về "nhà".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ lấy cho mình một hình ảnh hạnh phúc của bản thân, nghĩ về những điều làm tôi hạnh phúc ấy, có thể nói là chưa bao giờ! Đến khi linh hồn tôi mất đi hơn một nửa, mọi thứ dần chạm đáy thì nó đã là một linh hồn dần vô danh!!". Tôi đã được đánh thức khỏi sự đáng sợ đó bởi tiếng chim hót trong rừng, tiếng suối, tiếng gió, tiếng ve rừng và những điểm chạm giữa mình và thiên nhiên trong những ngày đầu chữa lành nỗi đau. Giờ tôi đã đi quá nửa của chặng đường đó rồi và Lomburr là hành trình tiếp theo mà tôi phải xách mông lên dù một trận sốt đến lả người trước khi lên xe.
Lần đi này, tôi bất giác nghe được mùi hương ngọt nhẹ của nhựa thông, cái cây dường như đã bị đốn trước đó mấy ngày nhưng chính cái mùi nhẹ nhàng đó đã đánh vào tiềm thức của thời thơ ấu, tự nhiên tôi thấy thương mình nhiều hơn. Mùi hương của nấm “mào gà” cũng vậy, vàng ươm, thơm ngát, mùi của cỏ cây lúc sương sớm-đọng lại, mùi của củi khô hăng hắc được đóm lửa đốt lên sưởi ấm một vùng. Trekking thì không thể thiếu foodtour, miệng lúc nào cũng nhai chóp chép, khoai lang nướng nè, bắp nướng nè, rượu gạo uống xong cay xè rồi nhắm tít mắt cười ặc ặc. Tui còn nhớ lúc về làng, “rau dớn” là dĩa tui khịa đầu tiên, trời má nó ngon, lâu lắm rồi mới được ăn nó, gì chứ cho tui ăn toàn rau cũng chịu nữa!!!
Tự nhiên viết đến đây, hết deep nỗi rồi, bắt đầu loạn xạ nhưng nhớ gì viết đấy, vui mà. Còn có hàng tá thứ mà nhiều quá viết không hết, lúc đi xe máy cày, tui ngồi sau ống khói, à thì mỗi lần nó gầm lên là hít trọn luôn rồi, những cú xóc dọc đường va đập liên hồi chỗ tui té, khúc cua ngọt muốn trào ngược, nhưng vui phết. Thêm trước đó dầm mưa một đoạn, pha này về nhà là đằng nào cũng ốm thêm một trận nữa và nó đúng là như vậy. NHƯNG TUI CHẤP HẾTTTT.
P/s: LOMBURR, chính cậu đã giúp hành trình của tui thêm trọn vẹn, tui sẽ nhớ cậu lắm ấy. Xin cảm ơn!!!
Àaa còn nữa! Những cú trượt dài muốn lăn trên nền đất dốc, cứ đi về là lại mưa thêm phần trơn trượt, nhưng lúc đó tôi cười thầm khoái chí vì đất Sài Gòn có chỗ nào để trượt rồi bắt ếch như vậy đâu nên là cứ trekking, auto sẽ có “chương trình” này, may mà xương cốt cũng tốt phết
Comments