top of page
Search

MÙ CANG CHẢI

Writer: NavillNavill

Cuối cùng thì tôi cũng đặt chân ra miền Bắc theo như đúng sở nguyện của mình vào cuối năm ngoái.

Nếu vỡ kế hoạch, ngắt kết nối, chia xa hay những gì mới chớm nở mà chưa kịp phát triển vào những năm trước thì giờ đây hầu như mọi thứ đều được diễn ra như một thước phim dài tập kể về một hành trình đáng nhớ, kể về những lần tưởng chừng đã bỏ lỡ trong năm nay. Tôi đi nhiều và vỡ lẽ ra cũng nhiều.

Tôi đang ngồi một mình tại sân bay Nội Bài, 6h bay nhưng vì bản thân thích ngồi chiêm nghiệm tại các điểm mà ở đó có sự chuyển giao 2 chiều đi và về, giữa sự bắt đầu và kết thúc nên tôi đã ngồi ở đây tới hơn 4 tiếng rồi. Nhật ký ghi lại giờ là 23 độ C, lạnh nhưng có gì đó rất chill, tôi vừa mới mua một ly cafe cuối cùng tại quày, nạp pin khi còn 1% và bắt đầu viết những dòng đầu tiên.

Chắc là sẽ viết điều gì đó về chuyến 15km vừa rồi. Tôi vừa đi vừa chạy, một mình tôi lọt thỏm giữa cung đường, lâu lâu có người chạy ngang nhưng vì đây là cung đầu tiên tôi đặt chân ở Tây Bắc nên sẽ có chút gì đó nán lại và tận hưởng. Rừng thì tôi đi cũng khá nhiều nên sẽ có cảm giác quen thuộc nhưng chán thì không chán đâu. Đứng ở đâu cũng có gió thổi là là, nước từ suối rơi vào những hòn đá tạo ra tiếng dội vang khắp nơi. Khoảnh khắc đang say với sắc xanh của cây rừng, bỗng dưng được phả vào hồn màu vàng tươi của lúa, lác đác trắng, xanh, cam, đỏ lẫn lộn và màu nắng vàng sau cơn mưa phùn rét lạnh người đã dặm thêm vào những khoảng ruộng bậc thang phía bên kia sườn đồi sự óng ánh, ai mà không mê cho được!

Ngắm nhìn từ xa cảnh con nít chơi đùa, cảnh người dân ở đây làm rẫy, cả cái độ thảnh thơi của đàn trâu, bò hay tiếng sủa bậy của những con chó khi đi ngang hay cả đám lợn con khua âm chạy trốn tôi mỗi khi tới gần. Một tiếng ngã oạch của tôi cũng đã đủ làm kinh động cả một đàn heoooo =.=, tụi nó nhạy cảm lắm, tôi đã cố gắng đi nhẹ hết sức để quay tụi nó nhưng mà đường quá trơn, không kiểm soát được. Thế là con đầu đàn ra hiệu, tụi nhỏ chạy bắn khói =.=.

Một cách ngắn gọn nơi tôi đi qua, Đó là nơi cực kì yên tĩnh và cũng là lúc tôi nghe được "âm thanh" rung động của tần sóng bên trong mình.Tôi còn nghe cả tiếng chuông gió khi đi qua rặng tre, nếu bình thường nghe muốn "cảm lạnh" nhưng khi tôi lướt nhẹ qua những đoạn đường đó, nó lại tạo ra một thứ âm thanh rất đời.

”Thanh lọc mà không thanh lọc” như cách chị tôi từng nói. Cứ sau mỗi chuyến đi, có vài thứ kể cả các mối quan hệ cũng dần kết thúc vai trò bằng cách này hay cách khác.

Tôi vẫn luôn nhắc nhở mình "Một khúc độc hành còn dài….", không vì điều gì mà nán lại để làm khổ mình, còn tôn trọng, còn nhớ nhau đã là điều tốt, đôi khi không cần phải gặp lại... (không phải cứ nhắc đến mối quan hệ đều là chuyện tình cảm nam -nữ)

 
 

Comments


  • Facebook
  • Instagram

© 2035 by Navill Era. Powered and secured by Wix

bottom of page