top of page
Search

BIDOUP - TÀ GIANG

Writer: NavillNavill

"Khi tôi muốn, cả vũ trụ sẽ dẫn lối.

Khi tôi thu mình lại, cả vũ trụ sẽ vỗ về"

Đó là lý do tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn khi đang ở nơi rừng, núi. Tôi luôn cảm nhận được sự hiện hữu của bản thân mình giữa đất trời, giữa sương mờ bao phủ sau cơn mưa, bãi cỏ hơi ươn ướt, cả một biển sao rộng lớn về đêm cùng với đôi chân hơi đau sau một ngày dài lăn lộn.

Hôm đó, cả ngày đi lẫn về, chỉ cần nhắm mắt và nhắn một vài lời thủ thỉ với rừng, những cơn gió nhẹ thổi hơi bay bay lên tóc, con bướm trắng xinh đậu ngày trên vai rồi thêm một chút ánh sáng chiếu vào, rồi cả “bà chó” ở đâu chui ra đi lăng xăng đi chung cả một đoạn đường khá dài, rồi lại cơn mưa rừng xuất hiện bất chợt như một quy luật bất biến mỗi khi tôi đi vào rừng - cứ đi về là mưa. Tôi thích mưa cực vì đó chính là tư liệu sống cho những bài viết hơi khá tâm trạng nhưng ở rừng lại là chuyện khác, tôi thích cách bản thân mình dẫm vào vũng nước mưa, bùn lầy văng tứ tung rồi còn bị lún xuống nữa. Chưa hết, mưa to hơn xíu, nước chảy xiết hơn nhưng tôi vẫn băng ầm ầm qua những tảng đá lớn, những viên đá dăm sắt nhọn. Xung quanh tôi là âm thanh của cả cánh rừng, mưa càng lớn tôi càng tung tăng hơn, quên cả cái chân đau, chắc lúc đó “đứa trẻ bên trong” tôi vui lắm em nhỉ!

Lâu lâu thì cốt đàn ông trỗi dậy khi phải leo trèo và diệt vắt, lâu lâu sẽ nhìn thiên nhiên bằng sự dịu dàng, bánh bèo hơn tí xíu và phần lớn là một đứa con nít “bay bay” để lo tận hưởng lấy hơi thở của thực tại. Không biết mọi người có ngửi được cái mùi lạnh khi ở nhiệt độ thấp không, chứ tôi ngửi xong là cái mũi muốn đóng băng. Thế đấy, vào rừng tôi có nhiều nhân cách nhưng chung quy lại, tôi muốn mọi nhân cách của tôi đều vui vẻ.

Tôi vẫn trên hành trình chữa lành, mỗi chặng đường đều làm tôi an yên hơn. Tôi thấy sự liên kết của tôi và vũ trụ càng gần hơn, tôi hiểu những gì người muốn nhắn nhủ hay những thử thách làm xáo động tâm can. Bởi vì tôi chính là vũ trụ, vũ trụ chính là higher-self cao nhất của tôi.

Không nhất thiết phải vào rừng mới cảm nhận được những điều ấy, mỗi người sẽ có những cách “chạm” khác nhau, chỉ là khi chúng ta tĩnh tâm một chút, bớt cố chấp một chút sẽ nhận ra những điều này thôi mà!

—-------------

Đã lâu mới quay lại Đà Lạt lại còn được đi cung đường mà mình mong muốn, hết sẩy!

Những “đồng chí” dù ở tuổi nào cũng cùng chung chí hướng, nên mới có cái vụ hái chuối đầy nhốc( nó bị ngã ạ), xong hai tay không thèm cầm gậy chống mà tranh thủ hốt mỗi tay 3 trái đi bạch bạch qua vũng nước! Dui cực!!!!

 
 

Comments


  • Facebook
  • Instagram

© 2035 by Navill Era. Powered and secured by Wix

bottom of page