Một cái tôi rất thơ..... vì vào rừng tôi là một người nghệ sĩ.....
--------------------
Tôi tự do, tôi tự do rồi này!
Bay bổng trong lớp mềm mại của gió, hồn tôi phiêu ling trong buổi chiều nhạt nhẹ thấm đẫm màu của tự nhiên
Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để bên trong tôi được nhẹ nhàng, có mấy đâu sự giật gân ngoài cuộc sống cũng chỉ là một cái vỗ nhẹ của thói đời vào mà thôi. Quan trọng là tôi vẫn kiên định và hóa lỏng những cái mặn chát đó để thương và ôm lấy nó
Cậu có thể cho tôi là văn vẻ nhưng hãy thử để tôi ôm lấy cậu, cậu sẽ thấy được cả thế giới, cả câu chuyện bên trong tôi là gì
Chỉ có điều, được ôm hay không là một chuyện...
---------------
Hôm nay không chút gợn sóng, "mặt tâm" nhẹ nhàng, rung động trước những thứ đơn sơ, bình dị. Những mảnh vụn lớn đã từng vỡ nay được kể một câu chuyện mới, những cái nấc nghẹn cũng đã dần không còn, mọi sự tan hợp giờ đây cũng không còn gây ra khắc khoải ngày đêm - đơn giản là chấp nhận và đi tiếp.
Và - tôi vẫn đi theo lý tưởng kết nối sâu nhất vào trong tiềm thức của mình. Có thể trong những lời tự sự có lời lặp lại, những đúc kết xoay quanh việc chữa lành là những khoảnh khắc tôi tiệm cận được tầng sâu nhất, nơi mà có ti tỉ thứ chưa có tên gọi và núp sau cái danh là "nỗi đau", "tổn thương" bla bla...
Không cần cái danh là "nạn nhân", tôi chả cần đổ lỗi cho ai gây ra những điều đó cả, đơn giản đó là hành trình sống, mà đã sống thì chạm cho hết muôn hình vạn trạng.
Comments