Tôi năm nay nhiêu tuổi? 21… Ừm, còn đi, còn gặp, còn tan, còn chữa lành…
“Vào một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ gặp một người ấm áp giống như cậu, các cậu có thể là bạn bè, cũng có thể là người yêu. Cho nên không cần gấp gáp, những gì cậu chờ đợi đều đang trên đường tới, những thứ cậu mong muốn rồi sẽ thành hiện thực. Cậu ấm áp như thế, đi hai bước, gió sẽ lại ngọt ngào hơn một chút, thế gian này sao có thể nỡ đối xử không dịu dàng với cậu được đây”
Tôi bắt đầu ngơ ngẩn khi đạp xe dọc bìa rừng, hít lấy hít để cái cảm giác vui sướng tột cùng sau bao ngày chờ đợi để về rừng. Bắt đầu nhắm mắt và thả dốc, tiếng gió vù vù, mạch âm từ những thứ nhỏ nhất cứ ken két nhau nhưng không hề khó chịu, tôi hứng lấy ánh sáng âm ấm len lỏi qua những kẽ lá. Tôi đã biết, tôi về đến rồi….
Đầu năm là thời điểm tôi test lại năng lượng và tái thiết lập cho một chu kỳ mới. Tôi luôn tìm kiếm nhiều sự mới mẻ trong hành tình của mình. Thay vì chỉ đi bộ, tôi chọn đi bằng xe đạp, không thử thì không thể nếm được sự thú vị của nó. Trong đoàn, tôi không hề đơn độc, tôi có nhiều anh chị em cô chú, tôi có cả tôi trong đó nữa….
Khi cơ thể và tâm trí tôi đã quá tải những “hàng tồn” chất đống, tôi cho phép những mảng kí ức không nên tồn tại trôi đi, tôi cho phép bản thân hoài niệm nó lần cuối để tiễn nó đi theo một cách nhẹ nhàng nhất dù nó là gì đi nữa. Bằng một cách nào đó, tôi nhớ rất kỹ những trải nghiệm, những người tôi đã gặp, thậm chí là các câu chuyện của họ từ lúc còn bé đến tận bây giờ, thế nên những lúc rảnh rỗi, tôi lại lôi nó ra suy nghĩ và nó lại bám dai trong kí ức của tôi mà không thèm rời đi. Lần này, tôi đã để nó đi, tôi tha thứ cho nó chứ không còn bao dung, ôm ấp nó nữa, đến lúc nó phải đi rồi. Còn giờ, tôi sẽ tiếp tục hành trình lấp đầy và làm giàu có thêm những kí ức của tôi….
Khi mọi người chìm vào giấc ngủ sau một hành trình khá dài, tôi gác tay lên trán và để mình chìm đắm trong bầu trời đầy sao. Một lần nữa thế giới quanh tôi chậm lại, chỉ còn là tiếng ù ù của một không gian tĩnh lặng. Tôi không còn đi về lại những ngày đã cũ, tôi nhận ra tôi khác rồi, dù có đôi chút nhưng ít ra thì hành trình chữa lành là cả một đoạn dài mà đúng không?
Comments